CEO Nguyễn Diệu Linh: Cứ Mơ Và Tiến Lên, Thành Công Sẽ Đến!

Với Nguyễn Diệu Linh - CEO Wonder Union kiêm Million CEO Weilaiya, người ta chỉ thất bại khi: Mơ ước chưa đủ, mơ ước chưa đủ và mơ ước chưa đủ.

Tốt nghiệp chương trình thạc sĩ chuyên ngành Quản trị Kinh Doanh tại London, Vương quốc Anh, CEO Nguyễn Diệu Linh hay còn gọi thân mật là Linh Berry đã đưa thương hiệu Weilaiya về Việt Nam, sáng lập và phát triển hệ thống công ty Wonder Union và đạt được những thành tựu nhất định trong kinh doanh. Hướng tới hình tượng người phụ nữ khí chất, tiêu biểu trong thời đại mới, Linh Berry luôn sẵn sàng chia sẻ những kiến thức, kinh nghiệm quý báu của mình và cố gắng lan tỏa năng lượng tích cực tới cộng đồng.

Trên con đường xây dựng và phát triển sự nghiệp, cô đã không ngừng giúp đỡ, truyền cảm hứng để đội nhóm cùng phát triển. Trên thực tế, hàng ngàn người sau khi gia nhập hệ thống của Wonder Union đã thực hiện được ước mơ lập nghiệp, đạt mức thu nhập lý tưởng, tự lên kế hoạch và làm chủ cuộc đời mình.

Thành công là một khái niệm mơ hồ để diễn đạt về cuộc sống của nữ Million CEO Weilaiya. Còn chính cô tự phác thảo thì là: Muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, muốn mặc gì là mặc được, muốn giúp ai là giúp được. Phụ nữ thành công hóa ra luôn quy những mong cầu của cuộc sống về tối giản: Được ngủ - tận hưởng sự thư giãn riêng tư; được mặc - tận hưởng sự khoái lạc hình thức; và được giúp đỡ - tận hưởng sự cho đi không toan tính. Tối giản tới nỗi, Diệu Linh thừa nhận chưa bao giờ đủ rườm rà để nghĩ về một mệnh đề tưởng là nỗi trăn trở của mọi phụ nữ: Hạnh phúc là gì? Nhưng bù lại, cô có câu trả lời rất chi tiết cho niềm đau đáu của một vài người đàn ông thành đạt: Tiền nhiều để làm gì?

Trò chuyện với Million CEO của Weilaiya trong một chiều Hà Nội cuối năm, 2ĐẸP ấn tượng khi nghe cô chia sẻ rằng: “Để mỗi người trong Wonder Union đều có một con đường rộng mở và một sức mạnh của sự tự tin. Vì thế tôi đã tạo nên một môi trường làm việc mà ai cũng được phát triển bản thân, được đào tạo chuyên sâu bài bản, được ghi nhận xứng đáng những đóng góp và đặc biệt là tạo nên một gia đình thân tình, trở thành một phần ý nghĩa trong cuộc sống của mỗi thành viên”.

Khi mỗi người đều vững vàng, cả công ty sẽ cùng phát triển mạnh mẽ. 2ĐẸP tin rằng đây sẽ là nguồn cảm hứng sống mạnh mẽ cho độc giả trước thềm năm mới.

Tôi không bận kiếm tiền, tôi chỉ bận làm việc

30 tuổi, thành công, giàu có, chị có nghĩ đến lúc cần tìm kiếm hạnh phúc riêng thay vì vẫn mải mê kiếm tiền chăng?

Ồ, tôi đâu có bận kiếm tiền. Tôi chỉ bận làm việc. Tôi đã đi qua các mục tiêu tài chính. Kinh doanh với tôi bây giờ là chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác, làm sao đạt được sự thăng tiến về tư duy và sự sáng tạo, phá vỡ các giới hạn của bộ não và thể hiện phong cách sống. Tôi cũng có mục tiêu về tình yêu hay như chị nói là hạnh phúc riêng, nhưng không phải thời điểm này. 

Nếu nói kinh doanh chỉ để chơi như giải một bài toán sodoku bậc cao thì ít người tin lắm. Mục tiêu của kinh doanh vẫn phải là tiền…

Tôi lại nghĩ đó là mục tiêu của những người mới đang ở giai đoạn đầu của kinh doanh thôi. Sẽ đến một giai đoạn tích lũy đủ và họ nhận ra tiền chỉ là phản ứng phụ của cuộc chơi kinh doanh. 

Tôi bắt đầu kinh doanh vào năm 17 tuổi với khao khát kiếm tiền nhưng không phải vì tôi cần tiền mà vì thích thời trang.  Sau này tôi sang Anh lấy bằng thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh trong một ngôi trường mỹ thuật là Middlesex University London. Chỉ vì ở trường đó, tôi vẫn được vẫy vùng trong giấc mơ thời trang của mình. Tôi muốn kinh doanh thời trang vì tôi nghĩ được kiếm tiền bằng việc mình thích sẽ không cảm thấy mệt mỏi . Sau này dù không theo đuổi thời trang như giấc mơ lúc nhỏ thì việc tôi làm vẫn phải liên quan tới cái đẹp.

Khởi nghiệp bằng thời trang, được đào tạo về kinh doanh thời trang, nhưng giờ lại làm về hóa mỹ phẩm, chị có phải bắt đầu từ con số 0?

Về mặt khởi nghiệp là con số 0, vào thời điểm 3 năm trước khi tôi bắt đầu quay lại công việc kinh doanh sau 5 năm gián đoạn. Nhưng về mặt kinh nghiệm thì không. 

Những năm ở Anh, ngoài đi học thì tôi hay shopping tại các phố đồ hiệu để mua sắm, để cảm nhận và để xem mẫu gì đang là mốt nhất. Ở trường, tôi gần như không vắng mặt trong các show thời trang, rồi sang khoa khác xem người ta dạy vẽ, dạy cắt may, dựng mẫu. Quãng thời gian đó giúp tôi trau dồi vốn kiến thức về mode, về trend và tư duy thẩm mỹ một cách tự nhiên nhất. Để sau này khi khởi nghiệp với Weilaiya, tôi tự tin rằng sản phẩm của mình chắc chắn đẹp, sang và dẫn đầu xu hướng không thua kém dòng sản phẩm cao cấp nào. Bởi thời trang cao cấp đã ngấm vào tôi từ trong máu. 

Bên cạnh đó, lợi thế của tôi khi kinh doanh so với những người làm kinh doanh khác là tôi được đào tạo ở một trường mỹ thuật, cảm nhận của tôi về sản phẩm tốt hơn. Vì tiêu chuẩn tôi đặt ra cho bản thân về thời trang và phong cách sống rất cao rồi, nên sản phẩm tôi chọn để kinh doanh chỉ có thể ngang bằng và cao hơn nữa. Tôi sẽ không làm nhãn Weilaiya nếu nguyên liệu của nó không nhập khẩu ở Đức, hương thơm không được đặt từ Pháp, tại nhà máy Givaudan - nơi chuyên sản xuất nước hoa cho Chanel và Dior. 

Kinh doanh không có đúng sai, chỉ có sự dễ chịu

Điều tôi tò mò là, một người trẻ như chị làm thế nào để thuyết phục được một tập đoàn của Trung Quốc nhận lời hợp tác độc quyền phân phối các nhãn hàng, một người chủ trương kinh doanh không phải là kiếm tiền, trong khi con số với nhãn hàng luôn là mục tiêu số 1?

Đó mới là lý do họ chọn tôi. Người dành cho tôi vị trí đặc biệt này trông công ty đó chính là thầy Tom - Phó chủ tịch nhãn hàng Weilaiya. Thầy nói tôi là người  chấp nhận sự dậy bảo của người khác, có đạo đức trong kinh doanh, nhưng đặc biệt là vì tôi có giấc mơ lớn. Nếu không có giấc mơ thực sự lớn thì người ta sẽ không biết đi về đâu. Tôi luôn biết bản thân mình muốn đi về đâu.

Vậy chị muốn đi về đâu?

Tôi muốn chinh phục những cuộc chơi trong kinh doanh và truyền cảm hứng cho những người phụ nữ khác gia nhập cuộc chơi ấy với mình, bao gồm cả những người phụ nữ bắt đầu từ con số âm, không sinh ra trong giàu có và trưởng thành trong thuận lợi như tôi. Tôi khao khát giúp họ thành công, phát triển bản thân bởi họ xứng đáng được như vậy.

Làm sao để họ tin chị và sẵn sàng bước vào cuộc chơi cùng chị?

Tôi hoàn toàn không chủ đích làm sao để người ta tin mình. Đến giờ, khi xung quanh tôi có hàng trăm cô gái xinh đẹp, tài năng cùng đồng hành, tôi nghĩ đầu tiên là sự chân thành. Thứ nữa là nguyên tắc đạo lý trong kinh doanh của tôi: Nếu bạn được 1 đồng, tôi được 1 đồng thì cả 2 cùng vui, còn nếu tôi được 2 đồng mà bạn không được đồng nào thì chẳng có gì là vui cả. Mà trong kinh doanh nếu không vui sẽ không làm. Kinh doanh không có đúng sai, chỉ có sự dễ chịu.

Là học tiêu tiền trước khi học kiếm tiền. Người làm kinh doanh phải biết cách tiêu tiền thì mới kiếm được nhiều tiền. Thứ nhất là phải tiêu tiền đúng người, thứ hai là phải tiêu tiền đúng việc, thứ ba là phải tiêu tiền tạo ra giá trị. Nhiều người nói tiêu tiền tạo ra giá trị tức là dùng tiền đẻ ra tiền nhưng tôi nghĩ khác. Tôi tiêu tiền mà không thu hồi vốn, nhưng tạo ra những người đồng hành thành công thì chính là giá trị. Làm những người đồng hành cùng mình trưởng thành hơn trong kinh doanh thì tôi cảm thấy tiền mình tiêu đi rất xứng đáng.  

Sắp tới, công ty Wonder Union của tôi sẽ mở các khóa đào tạo dành cho con cái của những nhà phân phối trong công ty. Tôi là con của bố mẹ bận rộn. Bố mẹ tôi từng rất ít có thời gian ở gần con cái, khiến tôi trải qua thời gian đầu du học khá khó khăn vì cái gì cũng không biết. Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng may mắn không sa ngã như tôi. Tôi muốn tạo ra một môi trường để hỗ trợ những người bố người mẹ bận rộn dạy dỗ con cái họ những kỹ năng từ nhỏ nhất như lau tủ đến cách tiêu tiền, quản lý tài chính cũng như về ý nghĩa của cuộc sống có giá trị. Thông qua đó, những đứa trẻ cũng hiểu hơn về công việc của bố mẹ, biết chia sẻ và yêu thương. Cũng chính chúng sau này sẽ tạo ra của cải giàu có cho xã hội.

Cứ đi và không dừng lại thì luôn tiến lên

Phụ nữ, nhất là phụ nữ giàu, thường khó để luôn tiêu tiền đúng việc. Ví như họ rất khó kiểm soát bản thân trong việc mua sắm, tìm kiếm những niềm vui phù phiếm nơi áo quần, mỹ phẩm... 

Tôi không chi tiền vào chuyện phù phiếm, kể cả thời trang. Tôi thường không có thời gian để đi mua sắm, nên mỗi lần đi shopping, tôi sẽ đến NTK mà tôi yêu thích để mua cả bộ sưu tập. Một bộ sưu tập mới ra của họ tôi mặc được trong 3-4 tháng mà không mua sắm gì thêm. Tôi không thích mua đồ sale vì tôi thích những gì trend nhất, mới nhất hoặc dạng classic không lỗi thời . 

Đồ skincare tôi dùng sản phẩm của chính công ty mình, ngoài ra có thêm Dior là thương hiệu mà tôi yêu thích. Trong nhà tôi có rất nhiều đồ make up của Dior dù tôi không dùng tới, nhưng không phải vì sở thích phù phiếm mà vì tôi cần cảm nhận mẫu vỏ chai lọ cao cấp. Tôi làm sản phẩm Weilaiya của mình cũng đều dùng những bao bì “trend” nhất thế giới.

Người ta hay nói: Đằng sau một người đàn ông thành đạt là một người phụ nữ, đằng sau một người phụ nữ thành đạt là một khoảng trống đáng sợ? Đằng sau chị là gì?

Là bức tường vững chắc của thành công (cười). Tôi nghĩ người nói câu vừa rồi là một người đàn ông nên họ chưa từng cảm nhận được sự vững chãi của một người phụ nữ thành đạt.

Điều gì giúp chị cân bằng trong cuộc sống?

Khi tôi không vui, tôi làm việc để vui. Khi tôi mất cân bằng tôi làm việc để cân bằng. 

Vậy thế nào là một cuộc sống hạnh phúc với chị?

Là muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, muốn mặc gì thì được mặc nấy, muốn giúp ai là có thể giúp được. Từ nhỏ tôi đã mơ ước như vậy và bây giờ cuộc sống của tôi diễn ra đúng như mơ ước.

Còn tình yêu có vai trò gì trong hạnh phúc?

Tôi nghĩ tình yêu là một trong những nguyên liệu và cũng là nguyên liệu cao cấp đấy. Tiền bạc, sự thành công, giá trị mà mình tạo ra… tất cả đều là nguyên liệu của hạnh phúc. Nhiệm vụ của bạn trong cuộc đời mình là chế biến những nguyên liệu ấy thành món ăn hạnh phúc mỗi ngày. Nếu bạn là đầu bếp giỏi, bạn sẽ khéo léo gia giảm nguyên liệu sao cho vừa vặn thì món ăn hạnh phúc của bạn sẽ luôn tròn vị. Tôi nghĩ rằng khả năng nấu nướng của mình cũng không đến nỗi nào.

Có khi nào chị thấy áp lực và muốn bỏ cuộc vì chính khát khao thành công trong những cuộc chơi hay không?

Chưa bao giờ. Vì đó là cuộc chơi thôi mà. Vả lại, tôi rất thích một câu trong cuốn “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” của Murakami: “Tôi ở một mức bình thường – hay có lẽ giống như tầm thường hơn. Nhưng vấn đề không phải ở đấy. Vấn đề là ở chỗ tôi có hoàn thiện hơn ngày hôm qua hay không.” Với tôi, cứ đi và không dừng lại thì luôn tiến lên.

Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện này!

← Bài trước Bài sau →